Tôi đã biết nhiều về tầm quan trọng của sự kết nối từ các chuyên gia trên khắp thế giới.
Nhưng tại một dự án nhà ở Berlin, tôi cảm thấy như mình thực sự nhìn thấy sức mạnh của sự kết nối.
Một phụ nữ Đức gốc Thổ Nhĩ Kỳ tên là Nuria đã bước ra khỏi xe lăn và đặt 1 tấm bảng lên cửa sổ phòng cô ấy, cô ấy sống ở tầng trệt.
Tấm bảng ghi: “Tôi nhận thông báo là tôi sẽ bị đuổi khỏi căn hộ vào thứ 5 tới. Vì thế, tôi sẽ tự tử vào thứ 4.”
Mọi người bắt đầu gõ cửa phòng cô ấy, hỏi rằng “Cô có cần giúp đỡ gì không?”
Nuria nói: “Không, mọi người đi hết đi. Tôi sẽ tự tử. Tôi không muốn bất kỳ sự giúp đỡ nào.”
Một trong những người sống tại dự án nhà ở này đã nảy ra 1 ý tưởng.
Có một con đường lớn đi qua dự án nhà ở này vào trung tâm Berlin.
“Nếu chúng ta chặn con đường này trong một ngày và chúng ta đưa Nuria ra ngoài, chúng ta phản đối.”
Mọi người sẽ bực bội vì giá thuê căn hộ bị tăng lên.
“Báo chí có lẽ sẽ đến. Họ có thể giúp chúng ta ở trong nhà. Họ sẽ gây một chút áp lực để hạ giá thuê căn hộ của chúng ta xuống.”
Và thực tế, họ đã làm như vậy.
Nuria thì kiểu: “Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ tự tử. Tôi sẽ để họ đẩy tôi ra đường.”
Mọi người ngồi ở đó cả ngày, họ phản đối, báo chí đến, và vào cuối ngày, cảnh sát nói: “Được rồi, đùa đủ rồi đấy, ngừng lại đi.”
Nhưng những người sống ở đó nói: “Khoan, chờ một chút.
Các ông không nói rằng Nuria được ở trong căn hộ của cô ấy.
Các ông không nói rằng giá thuê nhà của chúng tôi sẽ không tăng nữa.
Không, chúng tôi chỉ ngừng lại khi nhận được những cam kết đó.”
Nhưng mọi người biết rằng khi họ rời đi, cảnh sát sẽ phá bỏ rào chắn.
Vì thế, một trong những người tôi yêu mến ở Cottie – cô ấy tên Tanya Gartner, cô ấy là 1 trong những người không thể trả tiền thuê nhà.
Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn ngay cả vào những mùa đông ở Berlin.
Tanya rất mạnh mẽ, cô ây đi lên căn hộ của mình và lấy 1 cái kèn, cái tạo ra âm thanh lớn ở các trận đấu bóng đá.
Cô ấy đi xuống và nói: “Chúng ta sẽ lập một thời gian biểu để canh giữ rào chắn này 24/24. Nếu cảnh sát đến để hạ nó, hãy thổi kèn. Tất cả chúng ta sẽ đi xuống từ các căn hộ của mình và chặn họ lại.” Thế là mọi người bắt đầu đăng ký canh giữ rào chắn.
Nếu không có việc này, mọi người chắc sẽ chẳng bao giờ gặp nhau.
Mọi người có lẽ sẽ rất khác.
Tanya, trong bộ váy ngắn, ngồi lại với Nuria, người đội chiếc Hijab (khăn trùm đầu).
Trông họ giống như: “Chúng ta không có gì để nói với nhau cả”,
nhưng sau nhiều đêm, họ nhận ra họ có một điểm chung rất lớn.
Nuria đến Berlin từ 1 ngôi làng ở Thổ Nhĩ Kỳ cùng với các con của mình khi cô ấy 17 tuổi.
Công việc của cô ấy là kiếm đủ tiền để gửi về cho chồng mình ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Nhưng sau khi ở Berlin được một năm, cô ấy nhận được tin từ quê nhà rằng chồng cô đã qua đời.
Tanya nói với Nuria câu chuyện mà cô ấy hầu như chưa bao giờ kể với ai.
Tanya bị đuổi khỏi nhà năm cô ấy 15 tuổi.
Cô ấy tìm cách tới Cottie, sống trong 1 khu nhà bất hợp pháp.
Cô ấy đang mang thai.
Tanya và Nuria nhận ra cả hai đều đang trải qua tuổi thanh thiếu niên cô đơn với các con nhỏ của mình ở nơi này.
Hai người có vẻ rất khác biệt này lại có rất nhiều điểm chung.
Mọi người chắc cũng đang khám phá những điều tương tự ở khắp mọi nơi.
Câu chuyện ở Cottie này gây kinh ngạc với tôi về định nghĩa của sự kết nối.
Hầu hết mọi người không cần phải nghiện ngập để quên đi khó khăn, họ chỉ cần sự đồng hành cùng nhau.
Tôi nhớ khi ngồi với Tanya và cô ấy nói với tôi: “Khi bạn ở một mình trong căn hộ và bạn cảm thấy chết tiệt, bạn nghĩ chỉ có bạn gặp tình huống đó thôi.
Nhưng những gì chúng ta đã làm là bước ra khỏi góc tối của mình và chúng ta bắt đầu chiến đấu và chúng ta nhận ra rằng chúng ta mạnh mẽ như thế nào.”
Tôi nghĩ đó là điều mà tất cả chúng ta cần làm.